Ra giêng. Đêm lung liêng giọt trăng non ủ lên tấm chăn mỏng hững hờ. Đêm chuếnh choáng trong men say mùa xuân chưa dứt. Đêm nằm im nghe nồm ẩm ướt phủ hơi nước dai dẳng, li ti...

Sáng ra, một vệt mây hồng nhạt bị che lấp bởi lớp mưa rây như dệt tơ bàng bạc. Hoa hồng nhung, hồng cổ bung lụa cười duyên, uống những giọt mưa lấp lánh. Từng cánh hoa như tờ giấy mỏng kiều diễm rung rinh, rơi lả tả xuống mặt đất ngào ngạt hương bay.

Mưa giêng vội vã đuổi theo những bánh xe quay, chia xa tết, cuốn theo dòng chảy của cuộc mưu sinh trong Nam ngoài Bắc. Một chút tiếc nuối, một chút bâng khuâng chợt dậy trong lòng khi hết những ngày tết sum vầy, đầm ấm. Thương dáng cha già tất tả gói gém hành lý cho con lên đường. Vội dúi vào chiếc va li của con hộp bánh lộc ngày tết. Vội đưa bàn tay nhăn nheo như vỏ cây xà cừ, quệt những giọt nước mắt dấu kín trên gò má già nua. Thương căn nhà vắng vẻ chỉ còn mỗi bóng cha đứng lặng lẽ bên ban thờ còn vương vương khói nhang ngày tết. Con ngoái cổ hẹn cha một mùa xuân mới con sẽ lại về. Mảnh sân rộng thênh thang trở nên trống vắng tiếng nói cười con trẻ. Khoảng trống buồn tênh trong lòng mẹ cứ chơi vơi theo niềm nhớ. Dẫu biết rằng những chuyến xe hối hả lăn bánh là để nối những đợi chờ và hy vọng. Nối những tất bật và thảnh thơi của cuộc đời trong dòng chảy luân hồi của thời gian. Dẫu biết rằng ngày xuân còn bịn rịn, lưu luyến bên đời không đành hết. Vậy mà ai đó vẫn phải nén một tiếng thở dài tiếc nuối, thèm nhớ mùa xuân. Như thèm, như nhớ tuổi trẻ đã trôi qua miền ký ức.

Dư âm của tết vẫn còn vấn vít trên cành đào đã phôi pha màu thắm. Những cánh hoa hồng nhạt rụng như mưa xuống nền gạch. Những cái chồi non mơn mởn hẵng còn chơi ú tim trong nhánh cây mảnh khảnh rêu phong. Giờ đây khát thèm nắng ấm, khát thèm mưa rây hé mắt e dè nhìn vạn vật. Điểm xuyến lấp ló mấy quả non phơn phớt lông tơ.

Bỗng nghe tiếng cựa mình, tiếng rạo rực ăm ắp nhựa sống của chồi non, lộc biếc. Nghe tiếng gió rì rào khe khẽ, loáng thoáng ánh vàng của những đóa mai. Giữa khu vườn, cây mai vẫy vẫy những bàn tay xanh như mời gọi ta bước ra ngắm nghía. Chao ôi, yêu làm sao món quà của cậu em trai gửi từ phương Nam. Năm ngoái em về quê ăn tết, đã mang theo cây mai bé xíu tặng chị. Cảm ơn mai đã chịu được nắng gió, chịu được mưa bão của dải đất miền Trung để chờ ngày xuân nở muộn. Lác đác vài bông hoa vàng ươm màu nắng, thư thái khoe vẻ đẹp dịu dàng mà đầy kiêu hãnh. Chợt nhớ những câu thơ tuyệt bút của Mãn Giác Thiền Sư: Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận/Đình tiền tạc dạ nhất chi mai (Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết/Đêm qua sân trước một nhành mai). Tôi nhận ra sau khoảnh khắc xuân tàn là cả một trời xuân bừng sáng. Tôi nhận ra, cuối ngày xuân thì những thân cây rêu phong vẫn âm thầm ươm nụ, lặng lẽ tái sinh. Bất chấp sự nghiệt ngã của dòng chảy thời gian để vươn mình ra ánh sáng. Ươm lộc, đâm chồi, đơm hoa kết trái.

Cữ giêng hai đẹp và kỳ lạ xiết bao! Giêng hai xoa dịu hồn ta bằng vẻ đẹp, bằng hương thơm và sắc màu của cây cỏ mùa xuân. Bởi thế, trái tim ta đâu có chỗ cho ưu phiền, hay ngậm ngùi tiếc nuối. Bởi thế, chỉ cần ngắm một cành mai vàng trong khoảnh khắc muộn màng của mùa xuân, ta lại khát khao yêu thương, lại khát khao hy vọng, lại thấy tuổi thanh xuân chợt ùa về như mới hôm qua.

Trời đã hết nồm. Vị khách không mời với dáng hình ẩm ướt khó chịu tự dưng biến đi đâu mất. Mùa xuân ơi, hãy đánh thức bình minh tỉnh giấc. Để ta ngỡ ngàng khi thấy đằng đông mặt trời hiện ra đỏ ối như gấc chín, kiêu hãnh vén bức màn mây màu cam nhìn xuống thế gian bằng ánh mắt ấm áp, mê say. Bình minh hắt muôn vàn tia sáng rực rỡ tinh khôi xuống đồng lúa đang dập dờn bén rễ. Bình minh chứa chan!

Thoáng một chút gió lành lạnh, ta như lạc vào chốn sương mù Đà Lạt, chỉ cần khoác thêm chiếc áo mỏng đã cảm nhận hơi ấm lan tỏa cả ban mai lao xao màu nắng.

Nắng xuân hong khô trần gian bằng thứ hương man mác diệu kỳ, thứ hương nồng nàn như bùa ngải đã vương vào hồn ai thì khó mà quên lãng. Nắng không e dè như cái nắng bất chợt của những ngày giữa chạp mà bừng lên nồng ấm, vàng thắm như màu hoa cải cuối vụ. Nắng tung tẩy nhảy nhót trên cổng thôn, ngõ xóm, trên những tầng cao. Trên cây xoan, cây bưởi đang ươm nụ căng đẫy hương đời...

Từ phía cánh đồng, bình minh rộn rã cất tiếng cười. Rộn rã gom nắng, rộn rã gom gió. Lộc biếc chồi non he hé mắt cười xua tan phiền muộn ưu tư. Trên bầu trời cao xanh tít tắp, đàn chim rủ nhau tránh rét đã trở về, nối nhau chao liệng như một nét vẽ màu đen ảo diệu. Để lại giữa khoảng không bao la những thanh âm thánh thót tựa tiếng dương cầm ru nhẹ khúc xuân.

Mùa xuân ơi! Thì ra xuân đang còn thắm, xuân đang vấn vít trong từng giọt nắng, giọt mưa. Xuân đang vấn vít trên cánh đồng lúa xanh mơn man đến tận chân trời. Xuân đâu nỡ tàn phai. Xuân đang rủ rê, đang thức dậy sự sống của thế gian, chan hòa, trong trẻo tinh khôi đến ngỡ ngàng. Giây phút này, tôi đứng lặng nghe lòng mình xốn xang, chộn rộn. Nghe tiếng bình minh xôn xao giữa cánh đồng quê, nghe mầm cây cựa quậy bật mình tách vỏ...

Mùa xuân ơi! Có lẽ từ bây giờ, mỗi lúc thoáng chút ngậm ngùi tiếc nuối khi mùa xuân đã cạn ngày. Tôi sẽ nghĩ đến nhành mai nở muộn. Tôi sẽ lại ngắm một thoáng bình minh tỏa ánh hào quang từ phía cánh đồng. Để hy vọng và đón chờ những mùa xuân phía trước...

Nội dung: Võ Thị Thu Hương

Ảnh: Tư liệu Internet

Đồ họa: Mai Huyền